Liên kết website

 

Số lượt truy cập
37594011
văn thể mỹ
Lời chưa nói … của con

    Mẹ ơi! ... Có lẽ bây giờ người đau lòng nhất, người rơi nước mắt nhiều nhất là mẹ!

    Đã hơn hai tháng trôi qua, kể từ ngày tôi được đưa vào Cơ sở xã hội Nhị Xuân. Trong đầu của tôi giờ đây chỉ hiện lên vỏn vẹn một suy nghĩ, tôi nhớ mẹ, thương các em và hối hận về những gì mà bản thân đã làm để rồi giờ đây phải trả giá bằng những giọt nước mắt của mẹ.

   Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông, sống chủ yếu dựa vào nương rẫy ở vùng đất Cam Lâm, Khánh Hòa. Nhưng rồi vì cuộc sống mưu sinh nên tôi phải lưu lạc vào Sài Gòn từ năm 13 tuổi. Lớn lên nơi phố thị sa hoa, đầy cám dỗ, chính cái áp lực cơm áo gạo tiền đã làm tôi phải cần cù, siêng năng, chịu khó và được mọi người xung quanh quý mến. Vậy mà, chỉ trong một phút nông nỗi thiếu suy nghĩ, tôi đã đánh mất bản thân và tương lai của mình vào ma túy.

(Ảnh minh họa)   

     Câu chuyện bắt đầu, khi tôi là một nhân viên lắp đặt rạp đồ dùng trang trí trong tiệc cưới hỏi. Công việc khá ổn định, thu nhập cũng tương đối, đủ để tôi lo cho mẹ và những đứa em, dù cuộc sống khá cơ cực nhưng tôi luôn lạc quan trong mọi hoàn cảnh vì bên cạnh tôi luôn có hình ảnh hai người phụ nữ tuyệt vời, đó là mẹ và người vợ sắp cưới. Cũng chính vì hạnh phúc của mình và cái đám cưới trong tương lai mà tôi đã miệt mài làm việc, không quản ngày hay đêm, mưa hay nắng, để thực hiện ước mơ xây dựng một mái ấm nho nhỏ và mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ, chỉ còn chờ ngày tổ chức đám cưới cho hai đứa. Cảm giác háo hức khó tả cứ thôi thúc trong tôi vì ngày trọng đại sắp tới.

    Nhưng nghiệt ngã thay, trong một lần gặp lại một người bạn cũ, tôi và nó ngồi làm vài ly hàn thuyên về cuộc sống của nhau. Trong cơn say, với những lời nài nỉ và khiêu khích từ đứa bạn cũ, tôi đã không kiềm chế được mình nên đã cùng nó lạc vào làn khói trắng. Rồi đêm đó, cũng là cái đêm đã làm thay đổi, xáo trộn cuộc sống vốn dĩ bình yên của tôi. Tôi bị Công an bắt vì sử dụng trái phép chất ma túy và đưa lên Cơ sở xã hội Nhị Xuân, tôi như sụp đổ hoàn toàn.

    Thời gian đầu, ở khu điều trị cắt cơn của Cơ sở xã hội Nhị Xuân, tôi đã rất tuyệt vọng, nhiều lần có ý định muốn buông xuôi tất cả vì nghĩ rằng cuộc sống này không còn ý nghĩa. Tôi suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về người mẹ đang đau ốm vì căn bệnh hoại tử đường ruột và sỏi túi mật hành hạ, nghĩ tới bầy em thơ và người vợ sắp cưới cùng với những dự tính trong tương lai, đã được lên kế hoạch sẵn để thực hiện. Vậy mà, tất cả những điều đó, tôi đã miệt mài, cố gắng ngày đêm, bỗng chốc sụp đổ ngay trước mắt chỉ vì một lần thử ma túy. Nghĩ tới chuyện sau 02 năm cai nghiện dài đằng đẵng trở về, tôi đã mất đi người vợ sắp cưới, mất đi lòng tin của mẹ và các em. Tôi không thể chăm lo được cho mẹ đang ngày đêm bị căn bệnh quái ác hoành hành, không thể tiếp tục được việc xây đắp tương lai bản thân, tôi cảm thấy thật sự hối hận. Giá như lúc đó, tôi tỉnh táo, giá như tôi kiên quyết hơn, trước những lời khiêu khích và mời gọi thì có lẽ tôi đã khác, không vấp ngã.

    Ngày đầu tiên, tôi bước vào phòng điều trị cắt cơn, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là hình ảnh người nằm sõng soài, người hát lảm nhảm, múa hát, la hét ồn ào,… khi đó tôi mới nhận ra được tác hại của ma túy gây ra lớn đến dường nào. Bản thân tôi cũng vậy, tôi trở nên trầm tính, không muốn nói chuyện hay tiếp xúc với bất kì ai. Tôi có thể bực tức, cáu gắt với tất cả những ai lân la nói chuyện với mình. Đêm xuống, tôi không ngủ được. Ban ngày, lại thu mình ở một góc phòng, cứ thế, ngày qua ngày cho đến khi hết giai đoạn cắt cơn, giải độc. Tôi được chuyển sang Khu Phục hồi sức khỏe 2 để tiếp tục sinh hoạt và cũng là lúc tôi có những suy nghĩ tích cực và lạc quan hơn, sức khỏe của tôi cũng dần được phục hồi nhờ sự tận tâm, tận tình của những người thầy ở đây. Những người luôn tích cực chăm lo từng chút, đặc biệt, ấn tượng đối với tôi là thầy Trần Minh Phương, nhân viên Khu Phục hồi sức khỏe 2.

    Thầy có dáng người cao ráo, rắn chắc, vẻ mặt đầy nghiêm nghị nhưng ít ai biết được phía sau đó là cả một nhân cách cao thượng, giàu lòng yêu thương. Tôi thật sự quý mến thầy hơn cả một hình ảnh một người cán bộ quản lý. Thầy chăm lo cho chúng tôi từ cái ăn, cái mặc, cho đến những sinh hoạt hằng ngày, nhờ thế mà sức khỏe của từng học viên cũng ngày một tốt lên, tâm lý ổn định hơn và có suy nghĩ về cuộc sống tích cực hơn. Thầy chủ động tiếp xúc, trao đổi và chia sẻ với tôi khi thấy tôi hay thu mình trong các hoạt động của tổ. Thầy còn ân cần hỏi thăm sức khỏe tôi và anh em trong tổ, thầy hỏi han về bản thân, hoàn cảnh gia đình tôi, thầy động viên tôi cố gắng vượt qua mọi khó khăn và phải chiến thắng bản thân mình. Từ đó, tôi sống cởi mở hơn, không còn bực tức, cáu gắt với mọi người trong tổ, ngày càng nói chuyện vui vẻ, cười nói, cởi mở hơn với mọi người xung quanh. Với tôi, khó có thể nào quên được hình ảnh người thầy hằng đêm lặng lẽ xách từng can nước, bước đi chầm chậm vì sợ các bạn học viên giật mình không ngủ được, để châm nước uống cho các tổ vào những buổi tối trời nóng nực, oi bức. Tôi thật sự quý mến thầy. Ngoài nguồn động lực từ mẹ và các em, thì thầy Phương đã giúp tôi tìm lại động lực của cuộc sống. “Cảm ơn thầy” là câu mà tôi luôn muốn nói với thầy.

    Trong thời gian ở Cơ sở xã hội Nhị Xuân, tôi đã nhận thức được tác hại của ma túy, những sai lầm mà mình đã mắc phải, và nhận ra được còn rất nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống này mà từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ đến. Nhiều đêm, nằm nhớ nhà, nhớ người mẹ thân thương và cả người vợ sắp cưới đến da diết, làm cho tôi cứ trằn trọc không ngủ được và đã không ít lần mắt tôi nhòe lệ. Nhưng sau đó, bản thân tự nhủ rằng, lỗi lầm mà mình gây ra thì phải dám đương đầu với nó để chịu trách nhiệm, thiết tha mong muốn sửa sai và khắc phục để bản thân tốt hơn, hoàn thiện bản thân và hy vọng vào một ngày tươi sáng tôi có thể về với gia đình với một ước mơ “làm lại cuộc đời”.

    Tôi muốn nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi! Hãy tin ở con, con sẽ thay đổi bản thân, con sẽ không làm mẹ buồn, sẽ không làm mẹ khóc nữa đâu, con yêu mẹ và các em nhiều lắm”. Tôi hứa sẽ trở về với một con người mới, làm lại một cuộc đời mới.

Học viên L.Q.V

CÁC TIN BÀI KHÁC:
Các trang: 1  2  3  4  5  6  7  8  9  10  11  12  13  14  15  16  
Xem tin theo ngày
Trang chủ  Sơ đồ site
       
   LỰC LƯỢNG THANH NIÊN XUNG PHONG THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH                 Người phát ngôn:  Đồng chí: Lê Minh Khoa, Chỉ huy trưởng Lực lượng TNXP TP. Hồ Chí Minh
       Địa chỉ: số 636, đường Võ Văn Kiệt, Phường 1, Quận 5, Thành phố Hồ Chí Minh                    ĐT: (028) 38 249 624; Email: lmkhoa.tnxp@tphcm.gov.vn
       Điện thoại: (028) 38 249 623 – 38 249 624 – Fax: (08) 39 245 211                                                 Đồng chí: Nguyễn Văn Bình, Phó Chỉ huy trưởng Lực lượng TNXP TP. Hồ Chí Minh.
       Website: www.tnxp.hochiminhcity.gov.vn –  Email: tnxp@tphcm.gov.vn                                  ĐT: (028) 38 249 625; Email: nguyenvanbinh.tnxp@tphcm.gov.vn