Buổi chiều chia tay năm ấy, em đã vẽ uớc mơ dễ thương của ngày hội ngộ, hoa Sữa sẽ nở rộ và thơm nồng nàn. Anh bảo rằng cô gái Hà thành như em đi làm Thanh niên xung phong chắc sẽ đẹp lắm, đẹp như các cô gái trong những ca khúc hoặc trong những bài thơ mà anh được biết. Anh đã nắm thật chặt đôi bàn tay em như ngầm nói: "Sợ sẽ mất em".
 |
Ảnh nguồn internet |
Thu tháng mười em đi, gieo vào anh nỗi nhớ, nhớ cái hẹn đến Giáng sinh em sẽ về cùng anh đi lễ và kể cho anh nghe chuyện em làm cô gái Thanh niên xung phong. Rồi Giáng sinh năm ấy em không về được do đơn vị “cắm trại” 100% quân số. Lời hứa với anh em đành lỗi hẹn. Nhưng không vì thế mà anh giận hờn, trái lại, anh động viên em thật nhiều. "Em hoàn thành tốt nhiệm vụ" là món quà anh nhận trong mùa Giáng sinh xưa.
Hai mùa hoa Sữa đã qua trong nỗi nhớ của hai đứa. Giáng sinh này em được về phép, các anh chị đồng nghiệp chúc mừng em được về Hà Nội thăm gia đình và gặp người yêu. Họ gởi biết bao lời chúc cho anh và em rằng: "Tình yêu hai đứa sẽ nồng nàn như mùi hoa Sữa". Em nhận cho riêng mình mọi lời chúc bởi anh giờ đang học tập ở nước ngoài. Nỗi nhớ về anh ngày càng dài hơn trong em.
Dẫu chỉ một mình nhưng Giáng sinh này em vẫn đi lễ. Em đi trên những con đường đầy hoa Sữa, gói những cánh hoa gửi cho anh như thầm chuyển lời yêu thương: "Tình yêu chúng mình sẽ mãi nồng nàn như mùi hoa Sữa anh nhé!".
Kim Hạnh